Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

Quẳng gánh lo đi và vui sống

 
Quẳng gánh lo đi và vui sống
 
 

Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả: "Quý vị đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?".
"Điều đó còn phụ thuộc vào chuyện anh cầm nó trong bao lâu chứ?""Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ, tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu như tôi cầm nó một ngày, quý vị sẽ phải gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng nhưng mang nó càng lâu thì nó trở nên nặng hơn."
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã.
"Điều quý vị phải làm là đặt ly nước xuống nghỉ một lát rồi lại cầm nó lên".
Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: hãy cùng bạn bè chia sẻ và thư giãn!!!

 

Những câu chuyện trong tuần

Những câu chuyện trong tuần


Chuyện ngày thứ 2:
 Chuông cửa reo. Người vợ sau một hồi nhăn nhó đành phải xuống tầng dưới mở cửa đón khách vì người chồng nhất quyết không chịu rời mắt khỏi trận bóng đang đi vào phút đá bù giờ căng thẳng.
Ðứng trước cửa là Bob, người hàng xóm của họ. Bob nói: Tôi rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô. Nếu cô có thể để cho tôi kiss một lần, tôi sẽ đưa cho cô 800 đôla. Mặc dù rất tức giận vì lời đề nghị khiếm nhã của người hàng xóm nhưng vì số tiền quá lớn nên người vợ vẫn để cho Bob hôn mình và, như đã thoả thuận, nhận được 800 đôla.
Khi người vợ quay trở lên gác và thông báo rằng Bob vừa đến, người chồng hỏi lại: Bob đến à? Hắn có trả 800 đôla hắn vay anh từ năm ngoái chưa?

  Bài học từ câu chuyện: Trong một công ty, các bộ phận luôn luôn phải chia sẻ thông tin với nhau. Nếu không sẽ dẫn đến tình trạng làm việc chồng chéo lên nhau hoặc bỏ sót việc, hoặc mỗi người nói một phách khi người ngoài hỏi về thông tin trong công ty.
 Người quản lý phải tổ chức sao cho từng bộ phận biết rõ những thông tin cần thiết cho chức năng của họ.
 Chuyện ngày thứ 3:
 Một chàng trai trẻ ngoan đạo gặp một cô gái xinh đẹp xin đi nhờ xe. Khi đi trên đường, anh ta phát hiện ra cô gái có đôi chân dài rất đẹp. Vì mải ngắm đôi chân đó mà anh suýt nữa đâm vào một cột điện ven đường.
 Sau khi phanh xe, anh ta vờ làm như vô tình đặt tay lên chân cô gái. Cô gái  nói: Anh hãy nhớ lại điều 129 của Kinh thánh. Vì là một chàng trai ngoan đạo, anh ta liền xin lỗi cô gái và rất lấy làm xấu hổ.

Khi về nhà anh ta tự nhủ mình phải đọc lại điều 129 để không bao giờ mắc phải những lỗi lầm như vậy nữa. Nhưng điều 129 hoá ra là: Hãy tiến lên, bạn sẽ giành thắng lợi.
 >>> Bài học từ câu chuyện: Trước khi ra bất cứ quyết định nào, cần chuẩn bị đầy đủ thông tin. Ðôi khi bạn có thể để tuột khỏi tầm tay những cơ hội lớn chỉ vì quên check lại 1% bé xíu những thông tin mà bạn cho là vụn vặt không đáng quan tâm thôi đấy.
 Chuyện ngày thứ 4: 
 Một nhân viên bán hàng, một nhân viên hành chính và một giám đốc đang cùng đi ăn trưa thì nhặt được một chiếc lọ. Khi họ mở nắp chiếc lọ, một vị thần bay ra và cho họ 3 điều ước, mỗi người 1 điều.
Hai nhân viên tranh nhau ước trước. Cuối cùng, vì nhân viên bán hàng nhặt được cái chai, anh ta giành được quyền ước đầu tiên. Anh ta nói: Tôi muốn ngay bây giờ được đến đảo Bahamas du lịch trên một chiếc thuyền và không phải nghĩ gì đến công việc. Ngay lập tức điều ước hiệu nghiệm, anh nhân viên biến mất.
Ðiều ước thứ 2 là của nhân viên hành chính. Anh này ước được thần chai đưa đến Hawaii nghỉ ngơi, đỡ phải giải quyết đống giấy tờ chồng chất ở cơ quan. Lời ước cũng thành sự thật ngay tức thì.
Ðến lượt ông giám đốc. Ông nói: Tôi ước 2 nhân viên của tôi sẽ quay lại chỗ làm việc ngay sau giờ ăn trưa.

>>> Bài học từ câu chuyện: Luôn để sếp là người được nói trước và bạn là người biết lắng nghe. Kể cả khi bạn không tán thành với quan điểm của sếp hay có những sáng tạo muốn nhanh chóng được công nhận. Kiên nhẫn và chọn đúng thời điểm để góp ý, bạn sẽ thấy sếp không phải là nguời quá khó thuyết phục.
 
Chuyện ngày thứ 5:
Một con đại bàng đậu trên cây và nghỉ ngơi. Một con thỏ đi qua thấy vậy rất thích thú. Nó cũng bắt chước, ngồi dưới gốc cây và nghỉ ngơi. Bất ngờ, một con cáo đi ngang qua, nó nhảy vào và ăn thịt con thỏ.
>>> Bài học từ câu chuyện: Trước khi muốn giống như một người ở trên cao, bạn phải biết làm việc chăm chỉ đã, đừng nghĩ quá nhiều đến chuyện nghỉ ngơi hay dừng phấn đấu, và bạn phải biết vị trí của mình đang ở đâu.
Với một công ty cũng vậy, để có thể chiếm được vị trí vững chắc ở một thị trường, công ty đó phải cạnh tranh để tạo được thương hiệu riêng đã.
Chuyện ngày thứ 6:
Một chú chim nhỏ bay về miến Nam để trú đông. Trời rất lạnh mà chú chim lại rất yếu ớt. Nó bị rơi xuống một cánh đồng lớn. Một người nông dân đang cầy bừa vô tình đổ một ít bùn lên người chú chim nhỏ. Chú chim mắc kẹt dưới bùn nhưng lại được sưởi ấm.
Chú cảm thấy rất vui và bắt đầu hát. Một con mèo đi ngang qua nghe thấy tiếng hót, nó đến chỗ chú chim, cào bùn cho chú chim thoát ra và ăn thịt chú chim nhỏ.
2 bài học từ câu chuyện:
>>> Không phải ai giải thoát cho bạn khỏi hoàn cảnh khó khăn cũng là bạn của bạn.
>>> Khi bạn đang mắc kẹt trong một hoàn cảnh không dễ dàng gì, tốt nhất là nên im lặng. Ðừng cố than phiền hay kể lể, bởi bạn mới là người duy nhất biết rõ mình phải làm thế nào để có thể tự giải thoát cho bản thân.
Chuyện ngày thứ bảy: 
Ah... bạn làm việc cả tuần rồi thì thứ bảy phải nghỉ ngơi chứ!

Công việc và Cuộc sống



Công việc và Cuộc sống

Mỗi sớm thức giấc, chúng ta nghĩ tới chuyện đến công sở mà rùng mình.
(Có thể là vì những stress của ngày hôm qua?)
Nhưng không còn lựa chọn nào khác,
chúng ta buộc lòng phải đi đánh răng…
(Đánh cả răng giả, nếu có…)
Đi vào toa lét..…

(Và thật tình mà nói, cố ngủ thêm một tí!!)
Rồi ăn điểm tâm…

(Thường là đồ ăn thừa hôm trước hâm lại.)

Và chuẩn bị đi làm…
(Tả xung hữu đột để giành đường trong đám kẹt xe!) 
Ở văn phòng, chúng ta làm việc cả ngày…

(Có khi là ngồi làm biếng cả ngày.)


Vật lộn với mớ văn bản bằng chương trình của anh bạn Bill Gates.
(Xin chúc mừng nếu máy tính của bạn treo ngược lên khi đang xử lý một tài liệu quan trọng,cần gấp và… chưa kịp lưu)
Cho tới khi công việc làm bạn mệt lử…
(Có lúc trông như gà rù, dù chưa được việc gì)
Đôi khi, chúng ta cần làm việc ngoài giờ.
(“Thường xuyên” đúng hơn là “đôi khi”)
Trước khi lên giường, chúng ta thường nhìn lịch, mong chờ thứ bảy, chủ nhật tới thật mau.
(Vì đó là những ngày của: mua sắm, tiệc tùng, hẹn hò, đi chơi đêm, và vân vân...)
ÔI! ĐỜI LÀTHẾ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một thực tế đáng buồn, phải không bạn?
Chúng ta tạo ra số mệnh chứ không phải điều ngược lại.
Đó là cách bạn “SỐNG”

Trong cái vòng luẩn quẩn có tên gọi cuộc đời,
chúng ta là những kẻ KẾ TIẾP.
Cuộc đời sẽ có gì cho ta khi tuổi tác về già?
Thượng đế sẽ hỏi gì khi ta sang thế giới của Người?
Người sẽ không hỏi bạn từng chạy xe gì, Mà chỉ hỏi bạn đã đưa bao nhiêu người về nhà khi họ lỡ độ đường?
Người sẽ không hỏi bạn đã làm việc ngoài giờ nhiều đến đâu, Mà chỉ hỏi bạn có làm ngoài giờ vì gia đình và những người thân yêu hay không.
Người không hỏi về những bộ đồ lộng lẫy bạn có trong tủ áo,
Mà hỏi bạn đã tặng bao nhiêu trong số đó cho những người cùng khổ.
Người không hỏi về địa vị xã hội
Mà hỏi bạn đóng vai trò gì trong xã hội ấy.
Người không hỏi bạn sở hữu bao nhiêu của cải, Mà hỏi những tài sản ấy có làm bạn u mê không.

Người không hỏi mức thu nhập cao nhất của bạn là bao nhiêu, Mà hỏi bạn đã đánh mất mình bao nhiêu để đổi lấy đồng lương.
Người không hỏi bạn đã được khen ngợi bao nhiêu lần,Mà hỏi bạn đã ngợi khen người khác như thế nào.
Người không hỏi về chức danh của bạn, Mà hỏi bạn đã cống hiến hết sức mình cho công việc hay chưa.
Người không hỏi bạn đã làm cho mình những gì, Mà hỏi bạn đã giúp người, giúp đời đến đâu. 
Người không hỏi bạn có bao nhiêu bè bạn, Mà hỏi bao nhiêu người coi bạn là bằng hữu chí thân.
Người không hỏi bạn đã làm gì để tự bảo vệ quyền lợi. Mà hỏi về những gì bạn đã làm vì những người cô thế.
Người không hỏi bạn sống ở đâu,
Mà hỏi bạn đã đối xử ra sao với láng giềng.
Người không hỏi bạn về màu da hay sắc tộc, Mà hỏi về nhân cách, phẩm giá con người.
Người không hỏi bạn đã bao lần làm như bạn nói, Mà hỏi bạn đã thất hứa bao lần.
Cầu mong Người che chở cho bạn!